Austin không nói lời nào, chỉ thấy trong lòng như đang có lửa cháy, đủ kiểu cảm giác khó chịu, thật ra cuộc sống của anh ta đã sớm mất đi ý nghĩa, đi một bước là một bước sai, thế nhưng anh ta đã không thể quay đầu được nữa.
Đúng lúc này tất cả đèn xung quanh đều sáng lên, xung quanh truyền đến tiếng ồn ào, như có rất nhiều người đang chạy tới đây: "Chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng súng? Mau qua đó xem."
Còn có người nói: "Có thể là trộm, chúng ta mau qua đó."
Trộm?
Anh ta đường đường là một doanh nhân, dòng dõi tôn quý, vậy mà lại bị người ta gọi là trộm?
Sao lại biến thành thế này? Tại sao?
Austin cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Anh ta đứng đó nghĩ đến thất thần.
Nhân cơ hội này, William Phỉ Nhi lập tức dãy khỏi người anh ta, dùng hết sức có thể để chạy về phía trước.