Austin lái xe đến một nông trường xinh đẹp, có gió thổi trên mặt cỏ, còn có cánh đồng hoa Tulip mênh mông.
Anh ta kéo cô ấy xuống xe, chạy lên đồng cỏ đón gió nhẹ, hít thở không khí trong lành, tâm trạng này rất tốt.
Cô ấy có chút hoảng hốt, dường như người đàn ông này chỉ là một đứa trẻ chịu nhiều tổn thương, thật ra tâm hồn của anh ta rất ngây thơ, vì đau khổ trong lòng quá sâu khiến anh ta đau đớn không muốn sống, linh hồn trống rỗng cho nên anh ta luôn lấy việc tổn thương người khác để kích thích chính mình, vì thế làm nhiều chuyện sai, mắc thêm nhiều sai lầm nữa…
"Vì sao lại nhìn anh như vậy?" Austin đột nhiên hỏi cô ấy.
William Phỉ Nhi thở dài ngồi ở trên cỏ, buồn bã nói: "Có đôi khi tôi có ảo giác cảm thấy anh cũng không phải là một người xấu, chỉ là tính cách quá cực đoan, mới làm ra chuyện ngốc nghếch."
Austin run sợ, nhìn về phương xa, trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm tự nói: "Cực đoan, anh cực đoan sao?"