"Lôi Liệt, Lôi Liệt——" William Phỉ Nhi khàn giọng gọi tên Lôi Liệt.
Austin nhíu mày càng chặt, đột nhiên để mặt cô ấy vào ngực mình, không cho cô phát ra bất kỳ tiếng gì.
Cô ấy vô lực giãy giụa, chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, Austin cười lạnh: "Không nghĩ tới Lôi Liệt còn có chút bản lĩnh, có thể nhanh như vậy đã tìm tới. Nhưng cho dù anh hủy hoại em cũng sẽ không để anh ta có được."
Không bao lâu, rốt cuộc Austin cũng bỏ qua xe cảnh sát, dừng xe ở rừng rậm, bên ngoài đều là cây lớn rậm rạp.
Xe tiếp tục chạy về phía trước nhưng tốc độ dần dần chậm lại, sức lực trên tay Austin cũng buông lỏng xuống…
William Phỉ Nhi nhân cơ hội đẩy anh ta ra, hoảng sợ lùi về phía sau, lại phát hiện Austin đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn, vẻ mặt u ám đáng sợ…
"Anh, anh sao vậy?" William Phỉ Nhi kinh ngạc nhìn Austin, anh ta cũng không bị thương, đang êm đẹp sao lại biến thành như vậy?