Lôi Liệt và Dạ Diễm nghĩ mọi cách tìm William Phỉ Nhi, một đêm chưa ngủ đến khi hừng đông, rốt cuộc cũng tìm được manh mối, vốn Austin đưa Phỉ Nhi đi thành phố khác…
**
Không nhớ rõ đã bao lâu, dọc theo đường đi, William Phỉ Nhi bị trói lại, che đôi mắt, miệng bị bịt lại, ngoại trừ lúc ăn uống thì gần như không cho cô ấy nói một câu, cái gì cũng không thấy, mặc cho người khác định đoạt.
Cũng may không có ai tổn thương cô ấy, dọc đường đi qua các loại phương tiện, tàu thuỷ, ô tô, máy bay…
Có lẽ là mệt nhọc, không được ăn uống nghỉ ngơi tốt, cảm thấy choáng váng, buồn nôn muốn ói, mệt mỏi không chịu nổi, toàn thân không còn sức lực, tâm trạng ngày càng nản lòng.
Cô ấy có thể cảm giác được mình bị đưa đến một nơi rất xa, còn về phần nơi nào thì hoàn toàn không biết gì cả.
Rốt cuộc miếng vải đen che mắt William Phỉ Nhi cũng được tháo ra, gặp phải ánh sáng nên cô ấy lập tức nhắm lại, chớp mắt, một lúc lâu mới dám mở mắt ra.