Dạ Diễm từ từ dùng bữa sáng. Thực ra thì anh không đói chút nào. Anh ta chỉ tìm cách để làm cho mình bớt nhàm chán mà thôi. Thiên Vũ không có gì để nói với anh cả, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có. Triệu Quân đã chuẩn bị cho anh, vì vậy anh không từ chối.
"Phải rồi, khi nào anh sẽ để tôi gặp Kiều Tinh?" Thiên Vũ đột nhiên thì thầm.
Nghe vậy, Dạ Diễm dừng lại, lặng đi vài giây, anh nhấp một ngụm sữa, lau môi bằng khăn ăn, rồi quay lại nhìn Thiên Vũ, hỏi một cách khó chịu: "Lúc này rồi mà cô cũng chỉ có thể quan tâm đến vấn đề đó thôi à? "
"Nếu không phải là chuyện đó thì tôi nên quan tâm đến điều gì?" Thiên Vũ hờ hững trợn mắt lên.
Dạ Diễm hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt màu hổ phách như bùng lửa, tay cầm con dao và nĩa siết đột ngột siết chặt thành nắm đấm. "Nếu không phải vì Kiều Tinh đang ở trong tay tôi, thì cô sẽ không cưới tôi sao?"