Lôi Liệt sững sờ đứng ở đó, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, theo phản xạ xuống giường đi ra ngoài…
"Lôi Liệt, anh làm gì vậy?" Lưu Khang vội vàng kéo anh ấy: "Anh còn đang bị thương mà còn muốn đi đâu chứ?"
"Phỉ Nhi đã xảy ra chuyện, tôi phải đi cứu cô ấy." Lôi Liệt kích động đến giọng nói cũng thay đổi.
"Cái gì?" Lưu Khang cảm thấy kỳ lạ: "Không phải Phỉ Nhi đang ở sơn trang hoa hồng với ba mẹ cô ấy sao? Đang yên lành đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không biết, vừa rồi tôi gọi cho Phỉ Nhi, cô ấy nói mấy câu kỳ lạ, sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng xe thắng gấp chói tai, còn có tiếng thét của cô ấy, sau đó… Điện thoại bị cúp máy."
Lôi Liệt hoảng sợ nói: "Nhất định là cô ấy xảy ra tai nạn xe. Lưu Khang, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho bộ giao thông để bọn họ điều tra."
"Anh không biết Phỉ Nhi ở đây sao?" Lưu Khang hỏi.