Dạ Diễm bước đến gần Thiên Vũ, một cánh tay khoát qua chiếc ghế, đắm đuối ngắm Thiên Vũ trong gương rồi cảm thán: "Cô thật đẹp!"
"Anh đến bây giờ có quá sớm không, chúng ta dự kiến sẽ đến khách sạn lúc mười giờ cơ mà." Thiên Vũ nhìn xuống anh.
"Tôi muốn gặp cô sớm." Dạ Diễm hôn lên mái tóc của Thiên Vũ.
"Anh đi ra ngoài trước đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc trang điểm của tôi."
Thiên Vũ hờ hững mở mắt ra, mặt không có tí cảm xúc gì là vui vẻ. Càng gần 12 giờ trưa, cô càng cảm thấy tâm trạng của mình càng tồi tệ. Dường như cô không phải đối mặt với một đám cưới hoành tráng, mà là một thảm họa thì đúng hơn.
Nhìn thấy sự thờ ơ của cô, niềm vui trong ngọn anh đột nhiên cũng biến mất. Anh lặng lẽ nhìn cô. Sau vài giây, anh mở mắt và nói nhỏ: "Tôi sẽ đợi cô."