"Em sẽ rời khỏi nơi này, tới một nơi không ai quen biết để bắt đầu một cuộc sống mới." William Phỉ Nhi nói, "Tóm lại là sẽ không liên quan gì tới bọn họ nữa."
"Em có thể chạy trốn đi đâu được? Dù trốn tới chân trời góc bể nào thì hắn cũng có thể tìm được em." Trác Hàng thở dài bất lực.
Nghe câu nói này, William Phỉ Nhi im lặng. Đúng vậy, mấy năm nay, cô nghĩ ra bao nhiêu cách để thoát khỏi Austin nhưng đều uổng công vô ích, dù cô chạy trốn tới ngõ ngách nào, hắn đều tìm ra được...
Vậy nên xem ra bây giờ cô chỉ có thể cắt đứt hoàn toàn với anh, mới nghĩ tới chuyện được giải thoát.
"Còn Lôi Liệt nữa, quan hệ của hai người không thể nói bỏ là bỏ được, chi bằng nhân cơ hội này giải quyết cho rõ ràng." Trác Hàng thật lòng khuyên nhủ.
"Giải quyết thế nào đây?" William Phỉ Nhi nhìn anh chằm chằm, "Có phải anh đã có kế hoạch rồi không?"
"Đúng là anh đã có kế hoạch, nhưng anh muốn có ý kiến của em." Trác Hàng thăm dò.