Lôi Chấn Đình quay lại phòng của Lãnh Nhược Băng, nói lại lời của Lôi Liệt, Lãnh Nhược Băng thở dài, đau lòng nói: "Tôi vốn tưởng chúng ta đời này đã đủ mệt đủ khổ rồi, không nghĩ rằng tình cảm của bọn trẻ cũng gặp phải trắc trở như vậy."
"Bà cũng đừng lo lắng quá, chúng nó tự có phúc của chúng nó, Lôi Liệt đã trưởng thành tới vậy rồi, nó tự biết chừng mực, chúng ta cứ thuận theo ý con nó đi." Lôi Chấn Đình động viên, "Ngược lại bà ấy, sức khỏe vốn đã không tốt, hôm nay lại chịu đựng như vậy, sắc mặt khó coi lắm rồi đấy."
"Tôi không sao..." Lãnh Nhược Băng lắc đầu, "Mà Lôi Liệt có nhắc gì tới thời gian về Đô cảng không? Lỡ như chuyện của Mạc Nhu vẫn không giải quyết được, nó vẫn tiếp tục trì hoãn sao?"
"Bà xem bà đi, lại nữa rồi. Tôi vừa nói hết hơi mà bà chẳng cho vào tai chút nào." Lôi Chấn Đình trách cứ, "Mấy chuyện này để con nó tự sắp xếp, bà không cần để tâm nữa, việc bà cần làm bây giờ là chăm sóc sức khỏe, những chuyện không không cần lo lắng."