"Để A Khải theo con đi tìm Phỉ Nhi đi, để cho mẹ con nghỉ ngơi một chút, bà ấy còn đang bị thương." Lôi Chấn Đình quan tâm đỡ Lãnh Nhược Băng.
"Tôi không sao hết, để tôi đi cùng nó, cũng dễ bề khuyên nhủ Phỉ Nhi." Lãnh Nhược Băng tránh khỏi tay ông: "Ông đã bận rộn cả ngày, trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút đi."
"Chỉ là..."
"Lôi Liệt, chúng ta đi thôi."
Không đợi Lôi Chấn Đình lên tiếng, Lãnh Nhược Băng liền đỡ Lôi Liệt đi vào thang máy, Lôi Chấn Đình vội vàng theo sau: "Tôi đi cùng hai người."
"Ông nhìn ông đi, đi theo làm gì? Có ông ở đây, Phỉ Nhi chỉ càng thêm ngại ngùng hơn thôi." Lãnh Nhược Băng trừng mắt nhìn ông.
"Cả hai người đều là người bệnh, dù sao tôi cũng phải chăm sóc cho hai người." Lôi Chấn Đình nghiêm túc nói: "Nào, để tôi đỡ hai người."
Lãnh Nhược Băng vừa định từ chối thì Lôi Chấn Đình đã không nói lời gì mà đỡ lấy bà và Lôi Liệt. Thấy có con trai ở đây, bà cũng không tiện từ chối nữa...