Đến tận buổi tối, Lôi Liệt mới tỉnh lại. Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của William Phỉ Nhi, trong lòng anh cảm thấy cảm động, cầm chặt lấy tay cô, yếu ớt nói: "Phỉ Nhi, vào lúc này được nhìn thấy anh là niềm vui lớn nhất của anh.."
"Rất xin lỗi, là em liên luỵ anh." William Phỉ Nhi vô cùng áy náy: "Nếu không phải vì cứu em thì anh cũng sẽ không biến thành như vậy.."
"Đồ ngốc, em là người phụ nữ của anh, anh bảo vệ em cũng là lẽ thường tình." Lôi Liệt nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy yêu thương: "Anh biết anh đã làm sai một số chuyện, nhưng từ đầu đến cuối, người mà anh yêu sâu sắc cũng chỉ có mình em. Tin anh, được không??"
William Phỉ Nhi cúi đầu không nói gì. Ở thời khắc mấu chốt, Lôi Liệt cứu cô, điều này làm cô rất cảm động, cũng rất cảm kích, nhưng chuyện anh phản bội cô vẫn là một cái gai trong lòng...