"Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi!!!" Lãnh Nhược Băng than thở hồi lâu, "Thật không ngờ rằng Edward hèn hạ như vậy, thế mà lại ra tay với trẻ con. Nhưng, đứa bé kia không phải của Austin sao? Sao ông ta phải làm vậy?"
"Chuyện này..." Bà Sophie do dự, có nên nói cho Lãnh Nhược Băng biết tình hình thực tế không?
"Chẳng lẽ đứa bé này căn bản không phải của Austin, mà là của Lôi Liệt sao?" Lãnh Nhược Băng kích động hỏi.
"Thật ra..."
"Mẹ, đưa điện thoại cho con nghe." William Phỉ Nhi ngắt ngang lời bà Sophie, vươn tay về phía bà ấy, bà Sophie đành phải đưa điện thoại di động cho cô ấy, "Phỉ Nhi, là bà Lãnh."
Bà ấy ám chỉ thái độ của William Phỉ Nhi phải khách sáo một chút, bà Lãnh khác với Lôi Liệt, người ta thấu tình đạt lý, cũng không thể quá mất lịch sự.
"Vâng." William Phỉ Nhi gật đầu, cầm điện thoại, thân thiết gọi như lúc trước, "Dì Lãnh!"