Nghe thấy bá tước William nói, bà Sophie cảm thấy hơi bất ngờ, bà ấy không nghĩ đến Lôi Liệt làm như thế, chẳng qua nghĩ lại, đại khái là do cha mẹ cậu ta dạy?
"Chuyện tối hôm nay, Lôi Liệt cũng thẳng thắn giải thích cho tôi biết." Bá tước William nói: "Chúng ta không nói đến việc cậu ta có xứng với Phỉ Nhi nữa hay không, đầu tiên phải bảo vệ tốt an toàn cho bà và Phỉ Nhi, về phần chuyện tình cảm thì để nói sau."
"Ông nói đúng." Bà Sophie thở dài một hơi: "Bây giờ tôi có lòng, nhưng không đủ lực…"
"Tôi biết, cho nên tôi đang đến đó." Bá tước William nói: "Tuy hiện tại chúng ta đã không còn là vợ chồng, Phỉ Nhi cũng không phải là con của tôi, nhưng dù sao con bé cũng gọi tôi là cha hơn mười năm, tôi có trách nhiệm bảo vệ con bé, đại khái khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến chỗ bà, hy vọng bà không từ chối tôi ở ngoài cửa."
"Chuyện này…" Bà Sophie muốn nói lại thôi.