William Phỉ Nhi nghe được câu nói này liền hoàn toàn bộc phát: "Đúng thế, em không đáng để cho anh lưu luyến, chẳng lẽ anh xứng đáng để em lưu luyến ư? Chính anh đã xấu xa như thế, vậy mà anh còn đứng đây để chỉ trích em, em chịu đựng anh quá đủ rồi! Ban đầu sao em lại yêu anh chứ! Thật đúng là mắt mù!"
"Mắt mù không chỉ có một mình em!" Lôi Liệt không thể nhịn được nữa: "Nếu như em đã lựa chọn Austin, anh sẽ thành toàn cho em, chúng ta chia tay đi, sau này anh sẽ không bao giờ quấy rầy đến em nữa, em hài lòng chưa?"
"Không phải anh hỏi em, đứa nhỏ này là của ai sao? Em nói cho anh biết, nó là con của Austin, không liên quan gì đến anh!"
"Em…" Lôi Liệt ngạc nhiên mở to mắt, không thể tin được nhìn cô ấy: "Em nói gì?"
"Em nói đến mức đó còn chưa đủ rõ ràng ư?" William Phỉ Nhi cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh ta: "Em lặp lại một lần nữa cho anh rõ, anh hãy nghe cho kỹ, đứa nhỏ này là của Austin, không phải là của anh!"