"Sophie, bà đi chăm sóc cho Phỉ Nhi đi, không cần tiễn cha con tôi." Edward nói.
"Không sao, tôi tiễn hai người ra ngoài." Bà Sophie khách sáo nói.
"Chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo như thế." Edward cười nói: "Bà nên về phòng thu dọn hành lý thì hơn, chín giờ sáng mai Austin sẽ đến đón hai người qua sân bay."
"Được rồi." Bà Sophie gật đầu: "Tôi lên lầu với Phỉ Nhi, hai người đi thong thả."
"Bà nghỉ ngơi cho sớm, ngủ ngon."
Edward và Austin cùng nhau đi ra bên ngoài biệt thự, chuẩn bị lên xe rời đi. Bà Sophie cũng đang lên lầu, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe, một vệ sĩ vội vàng đi đến thông báo: "Bà chủ, người nhà họ Lôi đến!"
Bà Sophie cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mở to hai mắt, không thể tin được, hỏi: "Cái gì? Nhà họ Lôi ư?"
"Đúng thế, chính là Lôi Liệt và cha mẹ của anh ta đến, xe đang ở bên ngoài cổng, chờ chỉ thị của ngài." Vệ sĩ nói.
"Làm sao bọn họ nói đến là đến vậy?"