"Lôi Liệt!" Giọng nói nũng nịu của Mạc Nhu truyền đến, mấy người nghe thấy đều nổi da gà.
"Có chuyện gì không?" Lôi Liệt lạnh lùng hỏi.
"Anh sao rồi? Anh có khỏe không? Chú Lôi có làm khó anh không?" Mạc Nhu ân cần hỏi.
"Đó là cha tôi, làm sao ông ấy lại làm khó xử tôi chứ?" Lôi Liệt e sợ nhìn Lôi Chấn Đình.
Sắc mặt Lôi Chấn Đình rất cứng ngắc, ấn tượng với ông về Mạc Nhu, thật đúng là không tốt.
"Ồ, vậy là tốt rồi." Mạc Nhu thở dài một hơi: "Thật ra cũng không có việc gì, em chỉ lo lắng cho anh mà thôi…"
"Không có việc gì thì tôi cúp máy." Lôi Liệt chuẩn bị cúp điện thoại.
"Khoan đã." Mạc Nhu lập tức nói: "Em còn một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
"Chuyện gì? Cô nói đi." Lôi Liệt không kiên nhẫn.
Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ liếc thoáng qua nhau, bọn họ đã nhìn ra Lôi Liệt hoàn toàn không có tình yêu nam nữ với Mạc Nhu, ngay cả nói chuyện điện thoại một lúc cũng cảm thấy phiền chán.