"Cô câm miệng ------" Trác Hàng nghiến răng nghiến lợi rống giận, "Không cho phép cô sỉ nhục mẹ tôi!!!"
"Ok, là tôi sai, tôi xin lỗi anh, rất xin lỗi." Mạc Nhu mềm giọng xuống.
"Vừa rồi tôi nói những lời này chính là muốn nhắc nhở anh, thật ra tôi và anh là cùng một loại người, chúng ta bởi vì ảnh hưởng của gia đình, nên so với những người khác phải trả giá gấp trăm lần, nỗ lực phấn đấu gấp trăm lần, đã chịu rất nhiều sỉ nhục và hoài nghi, chúng ta đều không sống dễ dàng, không nên khinh thường lẫn nhau làm gì.
Cũng bởi vì con đường này rất vất vả, nên tôi khao khát có một người có thể cho tôi dựa vào, thời điểm còn trẻ có thể đi nhiều đường sai, nhưng không có nghĩa tôi là loại người tùy tiện lỗ mãng, tôi vẫn yêu Lôi Liệt, giống như anh yêu William Phỉ Nhi vậy!!!"
Nghe mấy lời này, Trác Hàng yên lặng, nói đúng ra, anh ta và Mạc Nhu đúng là cùng một loại người, cô ta nói những lời này, anh ta cũng đồng cảm được.