Mạc Nhu một hơi hét lên những lời này, bắt đầu gào khóc.
Cô ta khóc rất đau lòng, rất oan ức, rất khổ sở, vừa như cảm thấy đáng thương cho mình, vừa như thay Lôi Liệt cảm thấy đáng buồn. . . . . .
Lôi Liệt nghe được tiếng khóc của cô ta, bước chân rốt cuộc dừng lại, cúi đầu, nhớ lại đủ mọi chuyện cũ với William Phỉ Nhi, trong lòng phức tạp khôn xiết. . . . . .
Đúng vậy, anh cũng hiểu chính mình bị coi thường, cô đã sớm phản bội anh, sao anh còn muốn trở về tìm cô?
Thật ra cho dù có gặp, bọn họ cũng không chắc sẽ có kết quả tốt, chỉ là vạch trần, sát muối vào vết thương của lẫn nhau thôi.
Nghĩ đến đây, tâm tình anh lại trở nên uể oải, hoàn toàn tuyệt vọng với đoạn tình cảm kia, anh không đi nữa, ngồi lên ghế, cúi đầu, tràn đầy tâm sự, yên lặng không nói. . . . . . .
Mạc Nhu vẫn khóc, càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng oan ức. . . . . .
Lôi Liệt nhìn cô ta thế này, vẫn là không đành lòng, đi qua đưa khăn tay cho cô ta: "Đừng khóc."