"Mã Tam!" Trác Hàng nói, "Tôi đã đuổi cậu ta đi rồi, Mạc Nhu còn ngồi khóc dưới đất, cậu nghe đi..."
Anh ta hướng điện thoại di động về phía Mạc Nhu. Ở đầu bên kia điện thoại, Lôi Liệt nghe được tiếng khóc của cô ta, lập tức nói, "Bây giờ tôi trở lại, cậu giúp tôi xem cô ấy."
"Được." Trác Hàng sảng khoải trả lời.
Cúp điện thoại, Trác Hàng nói với Mạc Nhu, "Đừng khóc, Lôi Liệt sẽ trở lại nhanh thôi."
Nghe được những lời này, trong lòng Mạc Nhu rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ rất đau lòng, tiếp tục khóc. . . . . .
Trác Hàng phức tạp nhìn cô ta, mày hơi nhíu lại. Trong lòng anh ta rất rõ ràng, người phụ nữ này tới đây vốn không có ý tốt gì, hơn nữa còn có mục đích, cô ta có thể lừa Lôi Liệt nhưng không lừa được anh ta. .
Bởi vì anh ta cũng giống cô ta, từ nhỏ sống trong tự ti, đối với thứ mình muốn sẽ tỏ ra cực kì cấp bách, thậm chí không chừa thủ đoạn nào.