Lôi Liệt đi rồi, tâm trạng của Mạc Nhu y hệt như đi đưa đám, một người ngồi ở chỗ cũ uống rượu giải sầu. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần trở lại, cầm điện thoại di động đến phòng vệ sinh nghe máy, "Chủ nhân!"
"Sao rồi? Lôi Liệt nói gì?" Austin dứt khoát hỏi.
"Anh ấy nói anh ấy phải đi Pháp tìm William Phỉ Nhi..." Mạc Nhu nghẹn ngào nói, "Tôi làm nhiều chuyện như vậy, thế mà vẫn không giữ được anh ấy."
"Cậu ta muốn tới Pháp? Chắc chắn chứ?" Austin thật không dám tin, chuyện cũng thành vậy rồi, sao Lôi Liệt còn phải tới Pháp chứ? Phỉ Nhi đồng ý không?
"Chắc chắn, chuyên cơ cũng được sắp xếp cả rồi." Mạc Nhu đau lòng nói, "Anh ấy muốn chia tay với tôi, bảo tôi quên anh ấy đi, sau đó thì đưa cho tôi một thẻ ngân hàng, coi như là bồi thường cho tôi. . ."
"Cô còn tâm trạng ngồi đó nói nhảm ư?" Austin nghiêm khắc quát, "Lập tức nghĩ cách giữ Lôi Liệt lại, tuyệt đối không thể để cho cậu ta tới Pháp!"