"Em làm gì vậy?" Giọng của Lôi Liệt truyền từ phía sau đến, Mạc Nhu hốt hoảng, ấm nước trong tay đổ đầy trên mặt đất, ánh mắt vô cùng hoảng loạn nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Em, em đang đun ít nước sôi."
"Vết thương của em nặng như vậy thì không nên đi lung tung, để anh làm cho!." Lôi Liệt đi đến nhặt ấm nước lên, rót đầy một bình nước, đặt lên bệ nấu, còn nhẹ nhàng hỏi: "Có đói bụng không?"
"Có hơi hơi." Mạc Nhu vỗ vỗ phần bụng, "Trong tủ lạnh có vài thứ, chẳng qua cũng ăn được thôi, em làm cho anh ăn!."
"Em nghỉ ngơi đi, anh làm." Lôi Liệt đè cô ta ngồi xuống ghế sopha, sau đó lục lọi tìm trong tủ lạnh: "Ở đây của em chỉ có hoa quả và đồ uống thôi, ngay cả rau dưa cũng không có, xem trong ngăn tủ lạnh này có gì..."
Anh ấy vừa mở ra xem: "Woa, toàn là hải sản đông lạnh, còn cả thịt bò nữa."