"Những vết thương này đều do trưởng phòng Triệu gây ra sao?" Lôi Liệt kích động hỏi.
"Không sao, đã sắp lành rồi." Mạc Nhu kéo cổ áo mình lại.
"Đồ ngốc, tại sao em phải liều mình vì anh chứ??" Lôi Liệt không ngừng áy náy: "Em là một cô gái, chuyện này nguy hiểm thế nào em có biết không?"
"Em biết, em không muốn thấy mỗi ngày anh cũng đều phiền não chán nản, vất vả bôn ba, em không đành lòng." Mạc Nhu khóc lóc nói: "Lôi Liệt, anh biết không? Em yêu anh, em yêu anh đã nhiều năm, đến giờ vẫn không thay đổi..."
Lôi Liệt sững sờ, kinh ngạc nhìn cô ta, trong lòng vô cùng phức tạp, thật ta Mạc Nhu có ý với anh ấy không phải là anh ấy không biết, chỉ là anh ấy cứ nghĩ là tình cảm hồn nhiên sẽ dần mất đi theo thời gian, lần này chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, nhưng anh ấy lại không hề ngờ rằng tình cảm mà Mạc Nhu dành cho anh ấy chỉ có tăng mà không hề giảm đi, thậm chí còn âm thầm làm nhiều chuyện vì anh ấy như vậy...