"Bà thật quá đáng!!!" William Phỉ Nhi vô cùng bực mình.
"Bà làm sao chứ? Bà có nói gì không đúng à?" Nữ hoàng khinh thường nhìn Lôi Liệt.
Lôi Liệt cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Đúng vậy, bây giờ nhà họ Lôi chẳng có gì cả, Lôi Liệt tôi cũng không là gì cả, nhưng mà Phỉ Nhi yêu tôi, không rời xa tôi, tôi cũng sẽ liều mình bảo vệ cô ấy, còn nữ hoàng thì sao? Nếu có một ngày bà không còn là nữ hoàng nữa, trên đời này còn ai bảo vệ bà nữa?"
"Cậu..." Vẻ mặt nữ hoàng biến sắc, bà ta không ngờ Lôi Liệt lại phản đối bà ta, lại không ngờ là lời lẽ lại sắc bén như vậy, làm cho bà ta không có cách nào phản bác.
"Bà đối hà khắc và sắc nhọn với con trai và người thân của mình như vậy, thật không thể hiểu nổi bình thường bà đối xử với với người khác bằng thái độ thế nào!!!" Lôi Liệt nói tiếp: "Trong mắt ngài mọi sự đều dùng tiền tài và địa vị để phân biệt, không hề nói đến tình nghĩa, vậy nên nếu sau này mất đi những thứ này thì sẽ mất hết tất cả."