Từ trước đến nay Lôi Liệt vẫn luôn rất cẩn thận, anh ấy nhờ hộ lý giả làm William Phỉ Nhi đi vào phòng xét nghiệm, sau đó dụ người theo dõi rời đi, lại đi vòng cầu thang đưa William Phỉ Nhi đi...
Quá trình chỉ mất mười mấy phút, tự anh ấy làm rất cẩn thận.
Ngồi trên taxi thẳng đến bệnh viện quân khu, Lôi Liệt ôm chặt lấy William Phỉ Nhi, áy náy nói: "Xin lỗi, Phỉ Nhi, để em phải chạy ngược chạy xuôi theo anh, vất vả cho em rồi."
"Không sao, chỉ cần được ở bên anh là được rồi."
William Phỉ Nhi yếu ớt chui vào lòng Lôi Liệt, tuy là cả người rất mệt, nhưng mà trong ngực anh ấy khiến cô cảm thấy rất ấm áp và bình yên, cô cứ tựa vào ngực anh ấy như vậy, chỉ cần được nghe thấy nhịp tim của anh là cô đã cảm thấy hạnh phúc rồi...
Lôi Liệt hôn lên trán cô, tự nói với lòng mình rằng nhất định phải vượt qua khó khăn để cho Phỉ Nhi một cuộc sống hạnh phúc nhất...
**