"Được, hi vọng cháu nói được thì làm được. " Bà Sophie nhìn William Phỉ Nhi, "Phỉ Nhi, đây là con đường mà con chọn, hi vọng lựa chọn của con là đúng."
"Mẹ, con tin rằng, con sẽ không chọn sai." William Phỉ Nhi kiên định nói.
"Hi vọng là thế." Bà Sophie mỉm cười, "Mẹ cùng cha con sẽ trở về Pháp, không thể tiếp tục ở lại chăm sóc con, con phải cẩn thận nha."
"Con biết rồi ạ." William Phỉ Nhi gật đầu, "Mẹ, chúc mẹ và cha thuận buồm xuôi gió."
"Ừm." Bà Sophie lấy ra một tấm đưa cho William Phỉ Nhi, "Đây là thẻ ngân hàng của con, lúc trước cha con đã khóa thẻ lại, đợi lát nữa mẹ sẽ báo cho ngân hàng mở thẻ ra, con giữ mà dự phòng…"
"Cảm ơn mẹ. . ." William Phỉ Nhi đang định nhận lấy, Lôi Liệt lập tức giữ cô lại, "Bác gái, không cần đâu ạ, chúng cháu có tiền."
"Lôi Liệt!" Bà Sophie nghiêm túc nói, "Tình trạng kinh tế của cháu, bác không muốn hỏi, nhưng Phỉ Nhi từ nhỏ đến lớn đều chưa từng phải chịu khổ, bác không muốn con bé phải chịu uất ức."