Bác sĩ dặn dò: "Cậu chủ, vết thương của cô William không thể dính nước, cơ thể cố gắng đừng cử động, để tránh liên lụy đến vết thương, chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm, không thể ăn hải sản, sáng ngày mai chúng tôi lại đến thay thuốc thì sẽ nhìn thấy được chuyển biến tốt. "
Lôi Liệt phất tay, tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
Lôi Liệt ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn William Phỉ Nhi, cô ngủ yên tĩnh như vậy, giống như một đứa trẻ không lo âu, giữa mày khẽ nhíu lại, nỗi buồn kia cứ như bóng với hình.
Lôi Liệt chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của cô, đôi mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp, anh đã thề với chính mình, anh phải bảo vệ cô thật tốt, không để cô bị tổn thương, thế nhưng tại sao, anh vẫn không thể nào tránh được?
Anh hận bản thân mình.
Một phút, mười phút, thời gian chậm rãi trôi qua, Lôi Liệt vẫn giữ nguyên tư thế cũ, lẳng lặng nhìn chăm chú William Phỉ Nhi, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.