"Cấp trên đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng sự thật, trả lại công bằng cho ta, không cần con đi chứng minh cái gì cả. " Lôi Chấn Đình nghiêm túc nói, "Con chăm sóc cho Phỉ Nhi thật tốt, bảo vệ tốt bản thân là được rồi, đừng có nhiều chuyện."
"Thế nhưng. . ."
"Không có thế nhưng gì nữa." Lôi Chấn Đình ngắt lời của Lôi Liệt, lần nữa cảnh cáoa, "Ta lặp lại lần nữa, chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi tuyệt đối không nên đi thăm dò cái gì, chiếu cố thật tốt Phỉ Nhi."
"Cha. . ."
"Nghe lời!" Lôi Chấn Đình nhìn Lôi Liệt, như lời cảnh cáo, cũng là ám chỉ.
Lôi Liệt hiểu được ý của của, anh đành phải gật đầu: "Con biết rồi ạ."
"Đúng rồi. . ." Lôi Chấn Đình nhớ tới Lãnh Nhược Băng, sắc mặt liền trở nên nặng nề, "Mẹ của con có phải đã biết chuyện của ta rồi không?"