"Không cần đâu, tôi đã có người mình thích. " Trác Hàng lên tiếng.
Lôi Liệt ngơ ngác, nhìn anh ta thật lâu: "Chưa từng nghe cậu nói qua nha? Là ai vậy? Tôi biết không?"
"Cậu. . ." Trác Hàng rũ mắt, "Không biết."
Lôi Liệt mỉm cười: "Vậy hôm nào đưa đến cho chúng tôi gặp mặt đi."
"Đúng vậy đấy, mọi người quen biết nhau, sau này sẽ qua lại nhiều hơn." William Phỉ Nhi nói theo, cô căn bản không phát hiện được cảm giác kỳ lạ giữa hai người đàn ông.
"Không cần đâu." Trác Hàng trầm thấp nói, "Tôi thích cô ấy, cô ấy không thích tôi, tôi chỉ yêu đơn phương thôi."
"Hat? Thế à?" William Phỉ Nhi có chút ngạc nhiên, "Anh tốt như vậy, tại sao cô gái kia không thích anh chứ? ?"
"Cô ấy. . . đã có bạn trai rồi." Trác Hàng ngẩng đầu nhìn William Phỉ Nhi, lại rất nhanh dời ánh mắt, nhưng lúc này anh ta cũng phát hiện Lôi Liệt vẫn đang nhìn mình, trong lòng của anh ta bỗng giật mình, không ngờ được Lôi Liệt cũng đã nhận ra. . .