Bay mười mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng về đến Cảng Đô. . .
Ra khỏi sân bay, Lôi Liệt nhìn thành phố quen thuộc, bầu trời quen thuộc này, cảm giác có chút mê man, anh không hiểu tại sao mọi người lại thích lừa người dối mình.
Sống hòa bình không phải rất tốt sao?
Tại sao phải đấu qua đấu lại chứ.
Dạ Diễm chính vì như thế mới bị người khác làm hại đến táng gia bại sản, hiện tại cha của anh cũng bị người khác hãm hại, anh trước nay đều không thích tranh đoạt với người khác, cũng nhất định phải liều mạng lần này. .
"Đừng lo lắng, mặc kệ con đường phía trước khó đi cỡ nào, em cũng sẽ ở bên cạnh tiếp sức cho anh." William Phỉ Nhi kéo cánh tay của Lôi Liệt, mỉm cười nói, "Em là tiểu phúc tinh của anh, cửa ải này chúng ta nhất định sẽ vượt qua."
"Em không sợ sao?" Lôi Liệt cố ý trêu ghẹo nói, "Lỡ như họ bắt anh thì sao? Em là thân cành vàng lá ngọc nào chịu được ủy khuất?"