William Phỉ Nhi mừng rỡ như điên: "Được, được, anh đợi em, em sẽ lập tức đến ngay!"
"Ừm!" Sau khi Lôi Liệt cúp điện thoại liền bước xuống taxi, đứng ven đường chờ William Phỉ Nhi, anh tự nhủ trong lòng, không thể phụ tấm chân tình của William Phỉ Nhi nữa, cô đã bằng lòng đi theo anh, không bỏ rơi anh, đây đã là chuyện rất hiếm thấy, anh phải tin tưởng cô mới đúng. . .
Khoảng hơn 20 phút sau, William Phỉ Nhi đã đến, cô xuống xe, giống như con bướm nhào vào lòng của Lôi Liệt, nghẹn ngào nói: " Anh thật là xấu, cứ tức giận rời đi như thế, không để ý tới em. "
"Xin lỗi em." Lôi Liệt ôm chặt cô, "Sau này anh sẽ không bỏ mặc em như vậy nữa."
"Vậy còn tạm được." William Phỉ Nhi lau nước mắt, "Sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh cũng không được bỏ rơi em giống như lúc nảy."
"Ừm." Lôi Liệt liên tục gật đầu, "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay em."