William Phỉ Nhi cầm lấy tờ hóa đơn lên nhìn lập tức nín khóc mỉm cười: "Đúng nhỉ, là xe đi thuê, những đồ đó không phải là của anh."
"Dĩ nhiên không phải của anh, anh mới mượn xe hơn hai tiếng làm sao có thể mây mưa với phụ nữ trên xe được chứ?" Lôi Liệt đau đầu nói: "Còn nữa, em xem xem cái quần đó rộng cỡ nào, người phụ nữ ấy ít nhất cũng phải hơn trăm cân, em nghĩ anh đói bụng ăn bừa thì có thể mây mưa với phụ nữ như thế sao?"
William Phỉ Nhi phì cười…
"Nước mắt còn chưa khô đã cười được rồi." Lôi Liệt cưng chiều vuốt ve gương mặt của cô ấy: "Em xem dáng vẻ của em đi, khó coi quá đi mất."
"Không được chế giễu em." William Phỉ Nhi bĩu môi: "Người ta là bị anh chọc tức, anh còn cười người ta nữa."
"Sau này không được nghi ngờ lung tung nữa nhé." Lôi Liệt lau nước mắt cho cô ấy: "Hai người yêu nhau thì phải tin tưởng nhau nếu không sẽ xảy ra rất nhiều chuyện có biết không hả?"
"Biết rồi." William Phỉ Nhi cũng ngoan ngoãn gật đầu.