Lôi Liệt không nói gì chỉ lo mặc quần áo, trong lòng vẫn đang hậm hực tức giận, lại cảm thấy nói ra thì rất khó nói, giống như tự tát vào mặt mình.
"Rốt cuộc anh làm sao thế?" William Phỉ Nhi đứng trước mặt anh ấy, nghi ngờ không hiểu: "Em lại chọc giận anh rồi sao? Sao đột nhiên anh lại tỏ thái độ như thế?"
Lôi Liệt vẫn không thèm để ý tới cô ấy, cũng không nhìn cô ấy mặc quần rồi lấy ra một chiếc áo sơ mi chuẩn bị định mặc vào…
"Anh có ý gì thế?" William Phỉ Nhi vừa tức giận vừa lo lắng: "Đối xử với người ta như vậy xong thì không thèm để tâm tới người ta nữa hả…"
Cô ấy nói đến nỗi giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt cũng đỏ hoe, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, ấm ức mãi.
Lôi Liệt thấy cô ấy như thế lại đau lòng, thái độ mềm mỏng hơn, đưa tay ôm lấy cô ấy, cô ấy lại lùi lại, đôi mắt long lanh trừng lên nhìn anh ấy.