"Không thèm nhé." William Phỉ Nhi chột dạ nhắm mắt lại, không dám nhìn Lôi Liệt.
"Nghĩ một đằng nói một nẻo." Lôi Liệt cười chế giễu, cuối đầu muốn hôn William Phỉ Nhi, bỗng nhiên cô ấy lại lườn rồi tránh anh ấy: "Đừng đụng vào em."
"Được thôi…"
Lôi Liệt thở dài, ôm chặt William Phỉ Nhi, ôm cô vùi mặt cô vào ngực mình, không làm thêm động tác gì, anh ấy nhắm mắt lại, cố gắng để mình thiếp đi, nhưng cơ thể mềm mại dịu dàng của cô ấy như một miếng mồi ngon, vô cùng mê hoặc anh ấy, khiến anh ấy rục rịch, cổ họng khô nóng.
William Phỉ Nhi mở to đôi mắt màu xanh lam, lẳng lặng nhìn anh, Lôi Liệt vẫn luôn tôn trọng cô ấy, chỉ cần cô ấy nói không muốn thì anh ấy sẽ không hề động tay động chân.
Cô ấy khẽ cong môi lên nhoẻn miệng cười, không biết là tay lại vô tình chạm vào vết sẹo trên vai anh ấy, trong lòng khẽ run lên khẽ hỏi: "Đây là vết sẹo bị ở Pháp sao?"