"Nói cũng phải." Trác Hàng vô cùng đồng tình: "Cậu nói những lý do này tôi cũng có thể hiểu được, nhưng cậu nên nói với Phỉ Nhi một tiếng, chúng tôi sắp đi rồi cô ấy ở một mình trong khách sạn rất đáng thương."
"Tôi biết, đêm nay thế nào đi nữa tôi cũng sẽ tới chỗ cô ấy, cậu nói giúp tôi một tiếng." Lôi Liệt nói: "Ngoài ra cậu mua cho cô ấy một chiếc điện thoại giúp tôi, để chúng tôi tiện liên lạc."
"Được, tôi sẽ làm ngay, cậu yên tâm đi."
"Cảm ơn, trở về tôi sẽ trả lại tiền cho cậu."
"Cút, còn tính toán với tôi như thế sao."
…
Cúp điện thoại, Lôi Liệt thở dài, anh ấy vô cùng mệt mỏi, ba ngày ba đêm không ngủ, hiện đầu óc choáng váng, trong lòng đầy ắp tâm sự, chuyện trong nhà, chuyện bản thân, rối như nùi…
Nhưng anh ấy biết, anh ấy phải gắng gượng, giờ anh ấy là trụ cột trong nhà, đây là lúc mà người thân của anh ấy cần anh ấy nhất, anh ấy phải kiên cường để làm hậu phương vững chắc cho họ…
…