"Anh vào từ khi nào vậy? Tại sao anh bước vào mà ngay cả một bước chân cũng không có?" Thiên Vũ cau mày và hỏi.
"Tôi đã đứng sau cô từ lâu lắm rồi. Tôi đã theo dõi cô, nhưng cô không thèm để ý đến tôi, vì vậy cô không nhìn thấy tôi là đúng rồi."
Dạ Diễm si mê hôn vành tai của cô, hai tay ôm lấy vòng eo của cô, nhìn họ trong gương đắm đuối, thân mật giống như một cặp đôi yêu nhau thắm thiết lắm, đôi môi anh cong lên thật quyến rũ. Một ngày nào đó, cô chắc chắn sẽ yêu anh.
"Anh đừng làm loạn." Thiên Vũ thấy không được tự nhiên lắm, cô giãy dụa. Stylist và chuyên gia trang điểm đều đứng ở đằng sau, nhưng Dạ Diễm hầu như không quan tâm đến họ.
"Dạ Tổng, Thiếu phu nhân, chúng tôi xin ra ngoài trước." Nói xong, tất cả mọi người đều lui ra ngoài hết.
Căn phòng trở nên yên tĩnh và bầu không khí trở nên căng thẳng.
"Bây giờ anh có thể buông tha cho tôi được chưa?" Thiên Vũ lạnh lùng hỏi.