"Im miệng! ! !" Austin bắn một phát súng lệch về vách tường bên cạnh Lôi Liệt.
"A! !" William Phỉ Nhi bị khinh sợ thét chói tai.
Tia lửa đạn văng đến bên cạnh cô ấy, sắc mặt cô ấy tái nhợt.
"Anh kêu em tránh ra —"Austin tức giận quát.
"Tôi sẽ không, sẽ không để cho ——" William Phỉ Nhi kích động hô to, "Tôi sẽ không để cho anh làm tổn thương đến Lôi Liệt, một sợi tóc đều không được."
"Em. . ." Austin tức giận sắp điên lên. Lôi Liệt tới giờ mới hiểu được, William Phỉ Nhi là thật sự yêu mình, anh cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Lôi Liệt, nếu là đàn ông thì đừng để cho phụ nữ đỡ đạn."Austin hét với Lôi Liệt, "Chúng ta đấu tay đôi, nếu như anh thắng, tối nay tôi để cho anh đi, nếu như anh thua, thì đem mạng mình để lại."
"Nếu như tôi thắng, tôi cũng phải dẫn Phỉ Nhi đi cùng." Lôi Liệt vô cùng kiên quyết, "Nếu như tôi thua, tự mình giết mình. Được không? Anh có dám đánh cuộc với tôi không ?"