"Vì sao anh lại nói những lời này? Chẳng lẽ trong lòng anh, em chính là loại đàn bà phóng túng tùy tiện như vậy sao?" William Phỉ Nhi đau lòng nhìn anh ấy.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lôi Liệt cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ấy, "Ở trên máy bay em nói bao nhiêu lời yêu thương với tôi, bây giờ lại đồng ý lấy Austin, ngày mai các người sẽ kết hôn, tất cả những điều này đều là sự thật, không có cách nào để phủ nhận sự thật, em còn muốn tôi nhìn em thế nào? Còn muốn tôi nói lời dễ nghe gì nữa? Chẳng lẽ tôi hẳn phải chúc các người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử?"
William Phỉ Nhi tức giận tới mức nước mắt rơi như mưa, không nói nên lời, cô ấy cho rằng anh ấy có thể hiểu được tất cả những nỗi khổ tâm của mình, cô ấy cho rằng tối nay anh ấy đến là để đưa cô ấy đi cùng, thì ra là không phải, anh ấy đến chỉ để hỏi tội, từng chữ một như con dao sắc, đâm vào tim cô ấy từng chút một, khiến cô ấy đau tới mức không muốn sống.