"Chào em. " Kiều Tinh cong khóe môi, cố nặn ra vẻ tươi cười, cô rất muốn tỏ ra hào phóng một chút, thế nhưng là có một vệt chua xót mắc ở yết hầu, cô không muốn nói chuyện nhiều, sợ tiết lộ cảm xúc bi thương.
"Kiều Tinh, cô không sao chứ?" Lôi Liệt ân cần hỏi.
"Tôi không sao." Kiều Tinh lắc đầu, không dám nhìn anh ấy, sợ nhìn nhiều, chua xót trong lòng lại càng nhiều hơn một chút, "Tôi sắp lên máy bay rồi, các người trở về đi."
"Không có việc gì, cũng đã đến rồi, chúng tôi ngồi cùng cô một lát." Lôi Liệt lúng túng cười cười, "Các người đi ghế lô ngồi đi, tôi đã đặt chỗ trước rồi."
"Được." William Phỉ Nhi hào phóng lôi kéo Kiều Tinh, "Chị Kiều Tinh, chúng ta đi vào trước."