"Cậu ta không sao là tốt rồi, nếu không, chúng ta nợ người chiến hữu kia nhiều lắm." Bà Sophie thở dài một hơi: "Phỉ Nhi, con về khách sạn với mẹ trước, ngày mai chúng ta lại đến thăm cậu ta."
"Con không về, con ở đây trông Trác Hàng, đến khi nào anh ta tỉnh thì thôi." William Phỉ Nhi nói: "Bởi vì con, cho nên anh ta mới biến thành bộ dạng này, con không thể để mặc anh ta ở lại bệnh viện."
"Nhưng…"
"Bác gái, Phỉ Nhi nói đúng." Lôi Liệt khuyên nhủ: "Cho dù thế nào đi chăng nữa, Trác Hàng bị thương như thế này, chúng ta đều có trách nhiệm, hiện tại cậu ta còn đang ở trong bệnh viện, trong lòng Phỉ Nhi cảm thấy áy náy, cho dù cô ấy đi theo bác về khách sạn, cô ấy cũng không ngủ được, không bằng để cô ấy ở đây trông một đêm, cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy."
William Phỉ Nhi liếc thoáng qua Lôi Liệt, bình thường anh ta bụng dạ hẹp hòi, thường xuyên ăn giấm, bây giờ lại rất thông tình đạt lý.