"Phỉ Nhi, con còn nhỏ, trên phương diện tình cảm, con không có bất kỳ kinh nghiệm nào, suy nghĩ cũng rất ngây thơ." Bà Sophie không ngừng khuyên nhủ: "Con nói với cậu ta như thế, cậu ta nhất định sẽ hiểu lầm con, cho rằng ngay từ khi vừa bắt đầu, chỉ vì muốn lợi dụng, cho nên con mới ở bên cậu ta…"
"Không đâu…" William Phỉ Nhi đang muốn nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lôi Liệt đi đến, cô ấy ngạc nhiên nói: "Lôi Liệt, anh về rồi!"
Lôi Liệt phức tạp nhìn cô ấy, trên mặt không hề có một nụ cười nào.
"Mẹ ơi, con cúp máy trước, con nói chuyện với Lôi Liệt, lát nữa sẽ gọi điện thoại lại cho mẹ sau." William Phỉ Nhi cúp điện thoại, đứng dậy đi về phía Lôi Liệt: "Anh ăn cơm chưa? Vừa rồi em nói chuyện điện thoại với mẹ, thì ra mẹ em đến Cảng Đô rồi."
"Anh biết, anh nghe được hết rồi." Lôi Liệt lạnh nhạt nói: "Bà ấy đến đón em về à?"