"Bọn họ đều nhìn chằm chằm em bằng ánh mắt háo sắc như thế, em còn nói là bọn họ tốt?" Lôi Liệt không vui nhíu mày: "Bây giờ anh hơi cảm thấy hối hận, rốt cuộc để em đến đây ở là việc làm đúng hay sai."
"Hì hì, máu ghen của anh cũng thật là lớn." William Phỉ Nhi không nhịn được, cười nói: "Người ta chỉ nói mấy câu với em, nhìn em thêm vài lần mà thôi, anh liền không vui."
"Đó là đương nhiên, em là bạn gái của anh, là người của anh, sao anh có thể để cho người khác ngấp nghé." Lôi Liệt hùng hồn nói: "Sau này, em nhớ cách xa bọn họ ra, em hiểu không?"
"Em biết rồi, quỷ hẹp hòi." William Phỉ Nhi kiễng chân, hôn lên môi anh.
Lúc này Lôi Liệt mới hài lòng nở nụ cười, từ trên xe lấy hành lý xuống: "Đi thôi, anh dẫn em đến ký túc xá."
"Dạ." William Phỉ Nhi nắm tay anh ta, đi bên cạnh.
"Thượng tá, cậu muốn đi đâu đó?" Trác Hàng mang một phần bữa sáng về ký túc xá.