Lôi Liệt quay đầu nói với y tá: "Nhanh đi gọi bác sĩ Uông đến."
"À vâng." Y tá vội vàng đi tìm bác sĩ Uông, bác sĩ Uông nhanh chóng đi đến, muốn kiểm tra cho cô gái kia, thế nhưng cô gái vô cùng kháng cự anh ta, không chịu để cho anh ta đến gần, hơn nữa còn luôn dùng tiếng Pháp để nói: "Anh đi ra, không được đụng vào tôi, không được đụng vào tôi…"
"Đây là bác sĩ, anh ta đến để kiểm tra cho cô." Lôi Liệt an ủi.
"Tôi không muốn làm kiểm tra, tôi không ở lại chỗ này…" Cô gái trở nên vô cùng kích động, còn muốn rút kim tiêm trên tay mình ra.
"Này, cô đừng như thế." Lôi Liệt vội vàng ngăn cản.
"Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn về nhà, muốn về nhà…" Cô gái không ngừng gào thét, cảm xúc không ổn định.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Lôi Liệt lo lắng hỏi bác sĩ Uông: "Vừa rồi cô ấy nói không nhớ mình là ai, đừng nói với tôi đây là chuyện cẩu huyết mất trí nhớ đấy nhé?"