"Con biết rồi, mẹ yên tâm đi." Lam Thiên Vũ vỗ vỗ mu bàn tay của Lãnh Nhược Băng.
"Bà chủ, bà chủ. . ." Lúc này, một người hầu vội vàng chạy tới bẩm báo, "Cậu chủ mang người phụ nữ kia về rồi ạ."
"Cô nói cái gì? ? ?" Lãnh Nhược Băng kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin hỏi, "Cô nói là, Lôi Liệt mang người phụ nữ khác về! ! !"
"Phải!" Người hầu kia lau mồ hôi trên trán, "Thủ trưởng vừa mới chuẩn bị lái xe ra ngoài tìm cậu chủ, thì gặp cậu ấy ở cổng, cậu ấy lái xe, người phụ nữ kia ngồi ở gần ghế tài xế, hiện tại thủ trưởng chặn bọn họ ở ngoài cửa, không cho bọn họ đi vào."
"Thằng khốn này, đúng là thật quá đáng rồi." Lãnh Nhược Băng tức đến xanh mét cả mặt mày, vô cùng lo lắng đi ra ngoài.
Lam Thiên Vũ vội vàng theo ở phía sau, đi vài bước, cô dừng chân lại, William Phỉ Nhi từ trong biệt thự đi tới, bình tĩnh gọi lại các cô: "Mẹ, chị, để con đi đi!"