"Là anh nói?" Lam Thiên Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Diễm.
"Anh. . ." Dạ Diễm dựng đứng lông mày, ấp úng một hồi, rốt cục vẫn thành thật trả lời, "Anh cũng là không cẩn thận lỡ miệng."
"Mới không phải vậy." Cậu bé Thiên Dực nói một cách trịnh trong đàng hoàng: "Cha đã nói rất nhiều lần, con đều nghe thấy được, cha nói mẹ hiện tại đầu óc càng ngày càng không dùng được, thường hay đồ vật cầm trên tay mà còn chạy đi tìm, hơn nữa luôn hỏi cha những vấn đề trùng lặp, giống như mắc chứng hay quên, còn nói tình trạng như vậy của mẹ đoán chừng sẽ diễn ra ba năm nữa, bởi vì một lần mang thai ngốc ba năm. ."
"Con tiểu tử thối này, con hãm hại cha! ! !" Dạ Diễm tức giận tới mức cắn răng.
"Là cha dạy con mà, đứa trẻ phải thành thật." Cậu bé Thiên Dực thè lưỡi với anh, sau đó liền chạy đi.
"Đừng chạy. . ." Dạ Diễm muốn đi đuổi theo cậu bé.
"Đứng lại cho em." Lam Thiên Vũ quát khẽ.