Nói đến đây, nước mắt của Tần Hi Á không ngừng rơi, nhưng cô ấy dùng sức lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cả đời này tôi vì người đàn ông kia, muốn chết muốn sống, đừng bảo là người khác, ngay cả bản thân tôi cũng xem thường mình, thật ra trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi làm như vậy là không đúng nhưng tôi thật sự không khống chế được bản thân. . ."
"Hi Á, cô chỉ là yêu quá sâu đậm, chuyện này cũng không thể trách cô. " Lam Thiên Vũ thương hại nhìn cô ấy, "Muốn trách thì trách Tiêu Hàn, là anh ta hết lần này đến lần khác đùa giỡn tình cảm của cô."
"Không." Tần Hi Á vừa khóc vừa lắc đầu, "Trách tôi, chuyện tình yêu chính là anh tình tôi nguyện, anh ta lại không ép tôi, là do tôi tự đâm đầu vào."
"Hi Á. . ."
"Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa." Tần Hi Á cố gắng cố gắng gượng cười vui vẻ, "Lời vừa rồi của Kiều Tinh thật ra là muốn mắng cho tôi tỉnh, sau này tôi sẽ không cam chịu nữa, tôi sẽ lấy lại tinh thần, sống thật tốt, chăm sóc chu đáo cho con của tôi."