"Tôi không đi. " Tiêu Hàn tuyệt tình hất tay ra, bực bội mà nói, "Tôi cũng không phải bác sĩ, tôi đi có thể có làm được cái gì? Tôi có thể cứu cô ấy sao? Tôi có thể cứu đứa bé sao? Tôi không thể làm cái gì cả. . ."
"Ba! ! !" Tần Tường hung hăng cho Tiêu Hàn một bạt tai, kích động đến tay cũng run lên, "Tiêu Hàn, cái tên súc sinh này, cậu thật là làm cho người ta thất vọng, lúc này, cậu còn nói được loại lời này sao? ? ?"
"Vì sao tôi không thể nói loại lời này? Tôi nói sai chỗ nào hả?" Tiêu Hàn phẫn nộ rống to, "Tần Tường, ông đừng cho là tôi không biết, là ông và Dạ Diễm cùng nhau hãm hại Ôn Hải vào tù, hiện tại ông ấy chết rồi, ông rất vui mừng đúng hay không? ? ?"
"Đúng, tôi đúng là rất vui mừng." Tần Tường thẹn quá hoá giận, "Ôn Hải hại chết vợ tôi, lại hại Vi Nhi, ông ta táng tận lương tâm, tội đáng chết vạn lần, chết như vậy đã rất lợi cho ông ta rồi! ! Tôi hận không thể chém ông ta thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro! ! !"