"Yên tâm nhất định là thế."
Dạ Diễm lấy máy điện thoại ra điện cho cảnh sát trưởng Halley: "Cảnh sát trưởng Halley đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, cần nhắc nhở anh thêm, tôi nghi ngờ Ôn Triều vẫn đang trong nhà họ Ôn, có lẽ là bị giam trong phòng bí mật nào đó, trước khi chết Ôn Hải đã nói chuyện của Tần Vi Nhi là tự Ôn Hải đã quyết định sao? Tôi cảm thấy cần phải bắt anh ta để thẩm vấn cho rõ ràng."
"Cám ơn, tôi sẽ sắp xếp làm ngay…"
"Cút, các người cút hết đi…"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng Tiêu Hàn đang điên cuồng gào thét, cắt ngang tiếng của cảnh sát trưởng Halley, anh ta vội vàng che điện thoại lại khẽ nói: "Tổng giám đốc Tiêu đang vô cùng kích động, tối nay tôi sẽ nói chuyện với anh sau."
"Được." Dạ Diễm lên tiếng, nghe thấy tiếng hét giận dữ của Tiêu Hàn lầm tức nói với cảnh sát trưởng Halley.
Nghĩ tới Tiêu Hàn, Dạ Diễm không khỏi thở dài: "Trước giờ cháu chưa từng thấy Tiêu Hàn như thế bao giờ, có lẽ là cậu ta rất đau lòng."