"Ngài nghỉ ngơi một lát, tôi ra ngoài trước." Đức Long rời khỏi phòng bệnh.
Một mình Ôn Hải nằm ở trên giường bệnh, gắt gao nhìn chằm chằm cửa, chờ Tiêu Hàn đến, tâm trạng của ông ta giống như mưa gió mãnh liệt, đủ loại cảm giác khó chịu…
Ông ta nên cảm thấy may mắn, hay là nên cảm thấy hổ thẹn đây?
May mắn con trai coi trọng và hiếu thuận với ông ta như thế, Tiêu Hàn tình nguyện hy sinh chính bản thân mình cũng muốn bảo vệ ông ta.
Hổ thẹn chính là, ông ta chưa từng làm tốt trách nhiệm của một người cha với Tiêu Hàn, thế nhưng hiện tại Tiêu Hàn lại liều lĩnh cứu ông ta.
Hơn hai mươi năm qua, thù hận của Ôn Hải đối với nhà họ Dạ chưa từng giảm, nhưng hôm nay, ông ta rất muốn cảm ơn Dạ Diễm đã nói cho ông ta biết tình hình thực tế, nếu như để Tiêu Hàn hy sinh tương lai, hy sinh tự do để bảo vệ ông ta, ông ta tình nguyện chết!
**