Trưởng phòng Halley và Đức Long nghe thấy Dạ Diễm nói những lời này, trong lòng bọn họ đều âm thầm suy nghĩ, đây là có ý gì?
Đức Long nhìn thấy dáng vẻ kích động của Ôn Hải, trong lòng ông ta cảm thấy bất an, tuy cấp trên có lệnh, không thể để cho Dạ Diễm gây thương tổn đến Ôn Hải, cho nên có hai người bọn họ ở đây trông coi, nhưng Dạ Diễm chỉ nói với Ôn Hải mấy câu, không tính là gây ra thương tổn gì, ông ta không tiện ngăn cản.
"Tôi chỉ muốn nói thế thôi." Dạ Diễm đứng lên, ý tứ sâu xa nhìn Ôn Hải: "Tiêu Hàn chuẩn bị tới đây, có một số việc, ông có thể tự mình hỏi anh ta. Tuy ông đã làm rất nhiều việc xấu, nhưng tôi tin tưởng, máu mủ tình thân, ông luôn đối xử tốt với Tiêu Hàn, ông nhất định sẽ suy nghĩ cho anh ta, không trơ mắt nhìn anh ta vì ông mà nhảy vào hố lửa, đúng không?"
Ôn Hải chăm chú nhìn anh, trong mắt tràn ngập kích động và vẻ phức tạp, không ai biết, ông ta đang suy nghĩ gì.
Dạ Diễm mỉm cười, xoay người rời đi.