"Cháu đoán rất đúng, trưởng phòng Halley quả nhiên không chống đỡ được." Tần Tường lắc đầu cảm thán: "Cô ta làm việc quá nguyên tắc, không làm được việc lớn."
"Không thể nói như thế, dù sao cô ta cũng là nhân viên công chức, cần phải quan tâm đến rất nhiều vấn đề, không giống với chúng ta." Dạ Diễm ngược lại rất khách quan: "Thật ra cô ta đã là một cảnh sát rất tốt, chưa từng nhận lấy chỗ tốt của chúng ta, lại vẫn luôn giúp chúng ta làm việc, chỉ bởi vì trước đó ông nội cháu đã có ơn tri ngộ với cô ta, chúng ta cũng nên đứng trên góc độ của cô ta để suy nghĩ, không nên yêu cầu quá nhiều."
(Ơn tri ngộ: chỉ được thưởng thức hoặc trọng dụng)
"Được rồi, cháu nói cũng đúng." Tần Tường thở dài một hơi: "Chẳng qua chú không hiểu, vì sao hiện tại cháu lại muốn gặp Ôn Hải?"
"Dù sao chúng ta cũng quen biết, bây giờ ông ta bệnh thành dạng này, cháu cũng nên đến thăm hỏi." Dạ Diễm liếc mắt ra hiệu với Tần Tường.